| 
	  
	 
	KINH PHƯƠNG QUẢNG ĐẠI TRANG NGHIÊM 
	(Cũng có tên là Thần Thông Du Hý) 
	Hán dịch:Đời Đường, Đại sư Địa-bà-ha-la, người xứ Trung Thiên trúc 
	Việt dịch: Linh-Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh  
	-o0o- 
	QUYỂN 9 
	Phẩm 21: HÀNG PHỤC CHÚNG MA 
	 
	 
	
	
	
	| 
	   
	 | 
	 
	
	| 
	 Số 0187 
	KINH PHƯƠNG QUẢNG ĐẠI TRANG NGHIÊM 
	(Cũng có tên là Thần Thông Du Hý) 
	MỤC LỤC 
	Quyển 1 
	Phẩm 1: Mở Đầu 
	Phẩm 2: Cung Trời Đâu Suất 
	Phẩm 3: Chủng Tộc Thù Thắng 
	Phẩm 4: Pháp Môn  
	Quyển 2 
	Phẩm 5: Giáng Sinh 
	Phẩm 6: Ở Trong Thai Mẹ  
	Quyển 3 
	Phẩm 7: Đản Sanh  
	Quyển 4 
	Phẩm 8: Viếng Đền Thờ Chư Thiên 
	Phẩm 9: Các Vật Dụng Quý Báu Dùng Trang Sức 
	Phẩm 10: Chỉ Rõ Về Các Thứ Kinh Sách Chữ Nghĩa 
	Phẩm 11: Xem Công Việc Nhà Nông 
	Phẩm 12: Hiện Rõ Tài Nghệ  
	Quyển 5 
	Phẩm 13: Âm Nhạc Phát Khởi Giác Ngộ 
	Phẩm 14: Cảm Mộng 
	Quyển 6 
	Phẩm 15: Xuất Gia 
	Quyển 7 
	Phẩm 16: Vua Tần Bà Sa La Khuyên Bồ Tát Nhận Lợi Dưỡng Thế Gian 
	Phẩm 17: Tu Khổ Hạnh 
	Phẩm 18: Đến Sông Ni Liên  
	Quyển 8 
	Phẩm 19: Đến Bồ Đề Tràng 
	Phẩm 20: Trang Nghiêm Bồ Đề Tràng 
	Quyển 9 
	Phẩm 21: Hàng Phục Chúng Ma 
	Phẩm 22: Thành Bậc Chánh Giác 
	Quyển 10 
	Phẩm 23: Ca Ngợi 
	Phẩm 24: Thương nhân Được Phật Thọ Ký 
	Phẩm 25: Đại Phạm Thiện Vương Khuyến Thỉnh  
	Quyển 11 
	Phẩm 26: Chuyển Pháp Luân 
	Quyển 12 
	Phẩm 26: Chuyển Pháp Luân (tiếp theo) 
	Phẩm 27: Giao Phó Dặn Dò 
	 | 
	 
	
	| 
	   
	 | 
	 
	
	 
	        Lúc bấy giờ, Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Các vị nên biết Bồ-tát ngồi nơi tòa Bồ-đề đã suy nghĩ: “Ta nay sắp thành Bậc Chánh Giác, ma vương Ba-tuần ở cõi Dục giới thường tự phụ khoe khoang là bậc tối tôn tối thượng. Ta nên gọi đến đây để hàng phục, lại để cho chư Thiên Dục giới và có một số trong quyến thuộc của ma Ba-tuần đã từ lâu tích tụ nghiệp lành được thấy pháp thần thông Du hý của Ta, bậc Sư tử sẽ phát tâm Vô thượng Bồ-đề”. Suy nghĩ như vậy xong, Bồ-tát từ nơi chòm lông trắng giữa hai hàng lông mày phóng ra luồng hào quang tên Giáng phục ma oán chiếu sáng khắp Tam thiên đại thiên thế giới, soi thấu tới cung ma. Ma vương Ba-tuần nghe từ trong ánh hào quang ấy phát ra bài kệ: 
	        Thế gian có Bậc Tối thắng tịnh  
	        Vô lượng kiếp tu hành viên mãn  
	        Là Thích Thái tử lìa ngôi báu  
	        Hiện nay tọa nơi Bồ-đề tràng  
	        Ngươi thường khoe là đại dũng mãnh  
	        Phải đến nơi ấy phân thấp cao  
	        Bậc đó đã đạt đến bờ giác  
	        Tự độ, độ người đều trọn vẹn  
	        Nguyện diệt trừ hết ba cõi ác  
	        Đem lại an lạc cho Thiên nhân  
	        Nếu chứng quả vị Bồ-đề rồi  
	        Cảnh giới của ngươi sẽ tan hoại  
	        Chúng bạn ngu si và sần hận 
	        Tất sẽ cùng bị tiêu diệt hết  
	        Bậc ấy mở rộng cửa pháp môn  
	        Các ngươi nay còn gì trốn tránh. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Ma vương Ba-tuần nghe rõ bài kệ ấy rồi, lại nằm mộng thấy ba mươi hai điềm chẳng lành, đó là: 
	        1. Thấy cung điện của mình đều tối tăm mờ ám. 
	        2. Thấy trong cung điện mình cát sỏi, đất bụi bay mờ mịt khắpnơi. 
	        3. Thấy cung điện mình bị đổ nát hoang tàn, cỏ và các thứ uế tạp tràn ngập. 
	        4. Tự thấy mình kinh sợ chẳng an, chạy trốn khắp nơi. 
	        5. Thấy chiếc mũ quý trên đầu rơi xuống đất, tóc bị tung xổ. 
	        6. Thấy cây cối trong khu vườn của mình không còn có hoa trái. 
	        7. Thấy đầu mình tự vỡ ra, óc não văng khắp đất. 
	        8. Thấy trong lòng nóng nảy bồn chồn. 
	        9. Thấy cành lá của cây cối trong vườn mình đều khô rụng. 
	        10. Thấy các ao giếng nơi cung điện mình đều khô cạn. 
	        11. Thấy  trong cung mình lông cánh của các thứ chim quý như Anh vũ, Xá-lợi, Ca-lăng-tần-già, Cọng mạng... đều rụng hết. 
	        12. Thấy các thứ nhạc khí như chuông trống, đàn cầm, đàn sắt, ống tiêu, ống sáo, đàn không, đàn bầu... trong cung đều bị vỡ đứt vứt bỏ đầy đất. 
	        13. Thấy  thân tộc mình buồn phiền, dùng tay đánh vào đầu rồi giận dữ đứng trơ ra đó. 
	        14. Thấy thân mình bị rớt xuống dưới giường nằm, đầu mặt bị xây xát nặng nề. 
	        15. Thấy các con trai của mình, những đứa có uy lực đều đến Bồ-đề tràng đảnh lễ Bồ-tát. 
	        16. Thấy các con gái của mình buồn bã khóc than. 
	        17. Thấy y phục trên thân trở nên dơ bẩn. 
	        18. Thấy  thân thể mình gầy còm tiều tụy, đầu cổ đầy bụi bặm đấtcát. 
	        19. Thấy các lầu gác, cửa sổ, tường vách đều bị hư nát. 
	        20. Thấy  các quân tướng của mình như Dạ-xoa, La-sát, Cưu-bàn-trà... tất cả đều tự đâm vào cổ, vào đầu, nằm ngổn ngang trên đầu. 
	        21. Thấy các thứ châu báu chuỗi ngọc đều bị lửa đốt cháy sạch. 
	        22. Thấy các vị Thiên tử ở cõi trời Dục giới như Tứ đại Thiên vương, Thích Đề-hoàn Nhân, cho đến chư Thiên cõi trời Tha hóa tự tại đều đến trước chỗ Bồ-tát đứng hầu và chiêm ngưỡng. 
	        23. Thấy mình đang đối diện kẻ địch nhưng không cất đao lênnỗi. 
	        24. Thấy thân mình trở nên đáng ghét, lời nói ra có âm thanh vẩnđục. 
	        25. Thấy đám hầu cận cùng quyến thuộc đều chống lại mình rồi bỏ đi mất. 
	        26. Thấy  các thứ bình quý đều bị vỡ nát. 
	        27. Thấy vị Thiên tử Na-la xướng to âm thanh chẳng lành. 
	        28. Thấy vị thần Hoan hỷ thở than mà chẳng hoan hỷ. 
	        29. Thấy khắp hư không sương mù giăng phủ dày đặc. 
	        30. Thấy thần giữ cửa cung điện khóc to. 
	        31. Thấy nơi chốn tự tại lại gồm những việc không tự tại. 
	        32. Thấy cung điện mình rung động chẳng yên. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Ma vương Ba-tuần theo mộng mà suy xét, toàn thân run rẩy, tâm đầy sợ hãi, vội vàng cho gọi vị đại thần đến nói: 
	        -Ta nghe rõ trong hư không phát ra âm thanh nói là Thái tử họ Thích xuất gia học đạo, sáu năm tu khổ hạnh, hiện nay đang ngồi nơi tòa Bồ-đề sắp thành Bậc Chánh Giác. Nếu đạo ấy mà thành thì ma giới của chúng ta sẽ bị diệt vong. Đám quân tướng các ngươi phải đến Bồ-đề tràng mà trừ phá, bèn nói bài kệ: 
	        Ngươi phải thống lãnh đại ma binh  
	        Đến tòa Bồ-đề chống Sa-môn  
	        Chư quân đôi ta còn yêu kính  
	        Phải mau chiến đấu để đánh tan  
	        Bậc ấy quyết diệt cảnh giới ta  
	        Đưa dẫn mọi loài đến giác ngộ  
	        Nếu chẳng phá trừ cho dứt tuyệt  
	        Thế gian thành ra Phật quốc thôi 
	        Bấy giờ vị ma vương đại thần thống lãnh ma binh bèn ngăn ma vương Ba-tuần, đọc bài kệ: 
	        Bốn vị Thiên chủ của Đại vương  
	        Cùng với tám bộ chúng Long thần  
	        Chư Thiên cõi Dục cùng Phạm thích  
	        Đều đảnh lễ quy ngưỡng Thánh nhân  
	        Các con của ngài hàng thắng trí  
	        Dũng lực thế gian ít kẻ bằng  
	        Tám mươi do-tuần đầy binh ta  
	        Dạ-xoa, La-sát cùng quỷ ác  
	        Tuy gần bên ngài như tay chân  
	        Lại luôn kính trọng Bậc Tối Thắng  
	        Đều đến chắp tay, chiêm ngưỡng lạy  
	        Riêng dùng hương hoa để hiến dâng  
	        Việc như thế thần luôn nhìn thấy  
	        Nên biết Bồ-tát thắng ma quân  
	        Nơi ở của chúng ma binh quỷ  
	        Cầm thú hung dữ luôn gầm thét  
	        Chốn Bồ-đề tòa luôn thanh tịnh  
	        Chim lành thú quý cùng hòa âm  
	        Tướng tốt điềm lành Bậc ấy đủ  
	        Thần cho Bồ-tát là tối thắng  
	        Lại nữa vùng quỷ binh giữ trú  
	        Cát sỏi bụi bặm bốc tung đầy  
	        Tòa Bồ-đề, nơi Bậc Thánh ngự  
	        Trời tung sung mãn các hương hoa  
	        Nơi quân vua đóng đất thấp cao  
	        Đầy những đất đá cùng sỏi gạch  
	        Nơi tòa Bồ-đề đất bằng phẳng  
	        Lại dùng bảy món báu điểm tô  
	        Nếu đã thấy trước cảnh tượng ấy  
	        Người có trí tuệ nên rút lui  
	        Cõi trang nghiêm ấy đã biến khắp  
	        Bồ-tát tất thành Bậc Giác Nhân  
	        Đại vương nếu chẳng nghe thần nói 
	        Như mộng đã thấy việc không sai  
	        Đại vương không nên phạm bậc Thánh  
	        Mà nên lui binh về cối ma  
	        Xưa có vị vua phạm Thánh giả  
	        Khiến cho toàn quốc bị diệt vong  
	        Quá khứ có vua tên Tịnh Đức  
	        Cậy thế trái lời tiên La-xà  
	        Khiến phải nhiều năm gặp họa tai  
	        Cây rừng mùa màng đều bị mất  
	        Vương há chẳng nghe luận Vi-đà  
	        Ba mươi haii tướng tất thành Phật  
	        Bạch hào tỏa sáng giữa hàng mi 
	        Chiếu khắp mười phương cõi Phật quốc  
	        Huống chi quân ma của Đại vương  
	        Ắt sẽ bị Bồ-tát hàng phục  
	        Vô kiến đảnh tướng bậc hơn trời  
	        Tất cả chư Thiên nào sánh kịp  
	        Bồ-tát sẽ chứng quả Tối thắng  
	        Thế gian chưa nghe nay nghe được  
	        Tu-di cùng với bao đồi núi  
	        Đều đã cúi trước cội Bồ-đề  
	        Thí, Giới, Nhẫn, Tấn, Thiền định,  
	        Tuệ Tu tập nhiều kiếp nay đạt thành  
	        Độc tọa Bồ-đề phá ma quân  
	        Đều nhờ lực dụng căn lành đủ. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Lúc đó ma vương Ba-tuần nghe xong bài kệ đó của vị đại thần tâm càng thêm rối loạn, buồn bực, liền cho gọi một ngàn người con trai của mình đến. Trong số con trai đông đảo của ma vương, có năm trăm người thuộc bộ Thanh bạch đứng bên phải ma vương thì quy ngưỡng Bồ-tát; còn năm trăm người thuộc bộ Minh hắc đứng bên trái ma vương tán đồng việc làm của cha mình. 
	        Lúc này, Ba-tuần nói với các con trai: 
	        -Các con cần phải đồng tâm hiệp lực tính toán tìm ra phương kế gì để diệt trừ vị Sa-môn ấy. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Đạo Sư bước đến trước cha đọc bài kệ: 
	        Rồng ngủ, voi say, sư tử chúa  
	        Ba loài thú dữ còn khó gần  
	        Huống chi Bậc ấy lực định đủ  
	        Ai dám phạm đến đại Mâu-ni. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Ác Tuệ cũng hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Sức ta nhìn người, người sẽ chết  
	        Ta nay nhìn cây, cây cũng ngã  
	        Mắt giận nhìn ai mạng khó toàn  
	        Nếu nhe liếc nhẹ người khó sống. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Mỹ Âm hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Mạng người chẳng bền cần gì phá  
	        Cây vốn dòn yếu nên dễ gãy  
	        Dầu ngươi trừng mắt Tu-di tan  
	        Sao có thể ngước nhìn Bồ-tát  
	        Ví như giỏi bơi qua biển lớn  
	        Lại chỉ một hơi cạn biển sâu  
	        Những việc như thế đều làm được  
	        Không thể dùng ác nhìn Bồ-tát. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Bách Tý cũng hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Ta nay một thân cố trăm tay  
	        Mỗi thân đều phóng trăm tên độc  
	        Đại vương nên đi chớ lo buồn  
	        Vị Sa-môn kia nào đáng sợ. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Diệu Giác hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Dẫu người một lông thành một tay 
	        Tất cả đều phóng trăm tên độc  
	        Ngươi tự cho thế là hơn người  
	        Há mảy may hại được Bồ-tát 
	        Định lực Mâu-ni đầy Từ tâm  
	        Lửa dữ binh hung chẳng hại nổi  
	        Mang đầy binh khí mưu việc ác  
	        Ở giữa hư không tan thành hoa  
	        Dù là Trời, Người, A-tu-la  
	        Dạ-xoa, La-sát đầy sức mạnh  
	        Do nhẫn nhục kia phải chế trừ  
	        Khiến cho uy thế tự tổn giảm. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Nghiêm Uy cũng hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Ta nay sẽ nhập thân Sa-môn  
	        Dùng lửa thiêu đốt sạch tất cả  
	        Ví như núi cháy đốt cây khô  
	        Tất cả rừng rậm đều cháy rụi. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Thiện Mục cũng hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Tu-di thế giới dù cháy rụi  
	        Trí tuệ kim cang thật khó thiêu  
	        Núi dời, biển cạn, tiêu đại địa  
	        Nhật nguyệt từ không đều rụng rơi  
	        Lợi ích muôn loài nên an tọa  
	        Chưa chứng Bồ-đề trọn chẳng dời. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Ngạo Mạn lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Ta nay ở đó dùng tay xoa  
	        Nhật nguyệt cung điện đều tan nát  
	        Lại hút cho khô nước bốn biển  
	        Khi ấy bên trong đều cạn khô  
	        Ném vị Sa-môn ra giữa biển  
	        Đại vương chớ nên quá lo buồn  
	        Chẳng cần binh lực đi hàng phục  
	        Nay con phá gãy cây Bồ-đề  
	        Chỉ cần cách ấy tiêu diệt được  
	        Đem thân Sa-môn mà ném khắp. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Hữu Tín cũng hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Giả sử sức phá ba ngàn cõi  
	        Đại lực như vậy đầy hằng sa  
	        Chẳng động mảy chân lông Bồ-tát  
	        Sức đâu đủ để phá Thánh nhân. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Khả Bố hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Vị Sa-môn ấy chẳng đáng sợ  
	        Chẳng có bè nhóm chỉ một mình  
	        Nay nên khủng bố đuổi đi xa  
	        Đại vương binh mạnh sao lại nản. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Duyên Tuệ hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Nhật nguyệt sư tử há có quân  
	        Luân vương uy thế không cần chúng  
	        Tất cả Bồ-tát chẳng cần binh  
	        Một thân một niệm phá quân quỷ. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Cầu Ác lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Cúi mong đại vương chớ buồn phiền  
	        Ta nay chẳng cần các binh khí  
	        Dùng mũi kéo lấy vị Sa-môn  
	        Đem về đánh đập cho tan xác. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Công Đức lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Bậc ấy thần lực rất kiên cường  
	        Như Na-la-diên chẳng thể hoại  
	        Lại lấy nhẫn nhục làm áo giáp  
	        Siêng năng tinh tấn làm đao bén  
	        Lấy ba giải thoát để cỡi bò  
	        Lại dùng trí tuệ mà phòng vệ  
	        Bồ-tát do bao lực phước đức  
	        Tất sẽ hàng phục quân ma ta. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Bất Thoái lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Ví như tên bay chẳng quay về  
	        Núi cháy theo gió khó dừng được  
	        Sấm sét kim cang không quay ngược  
	        Chưa trừ Thích tử chẳng hề lui. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Lạc Pháp lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Tên bay trứng đá nên rơi xuống 
	        Lửa dữ gặp nước tất tiêu tan 
	        Sấm sét chạm đất đi đâu nữa 
	        Nếu gặp Bồ-tát sẽ tự quy 
	        Đại vương hoặc phủ cả hư không 
	        Hoặc khiến chúng sinh tâm làm một 
	        Hoặc dùng dây cột cả trời trăng 
	        Những việc ấy có thể kham nỗi 
	        Duy có Bồ-tát tọa Bồ-đề 
	        Đại vương chẳng thể lay chuyển được. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Bất Tịch Tĩnh lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Mắt ta có độc, nếu liếc nhìn  
	        Tu-di nhào đổ, biển rộng khô  
	        Nếu biết Sa-môn và cây đó  
	        Chỉ cần nhìn là tan thành tro. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Nhất Thiết Lợi lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Giả sử đem hết cõi Tam thiên  
	        Chứa đầy trong đó toàn độc dữ  
	        Kho chứa công đức nếu nhìn qua  
	        Khiến mọi độc dữ thành không độc  
	        Các độc nào hơn ba thứ độc  
	        Ba độc ấy chẳng buộc thân tâm  
	        Bồ-tát bản thể như hư không  
	        Đại vương chớ nên đem thân đến. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Hỷ Trước lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Trang điểm vạn ức các Thiên nữ  
	        Hòa tấu trăm ngàn khúc múa ca  
	        Dụ vị ấy vào cung Tự tại  
	        Nước dục khiến tâm mãi đắm chìm  
	        Đại vương do đó được thong dong  
	        Cúi mong chớ nên quá buồn khổ. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Pháp Tuệ lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Pháp Bồ-tát vui là chánh pháp  
	        Chỉ cầu thiền định cùng giải thoát  
	        Vì muôn loài ban phát từ bi 
	        Chẳng hề tham đắm trong ngũ dục. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Chiên-đà-la lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Đại vương chớ nghe lời các con  
	        Tiếng cha gào rống vang khắp cõi  
	        Lại thêm sức lực địch muôn người  
	        Hãy mau đến diệt Sa-môn đó. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Sư Tử Hống lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Dã can quấy động trong đầm rộng  
	        Chỉ vì chưa nghe sư tử rống  
	        Giả sử được nghe một lần thôi  
	        Cũng đủ khiếp sợ mà chạy trốn  
	        Những thứ ma vô trí như thế  
	        Chưa từng được nghe tiếng Sư tử  
	        Chỉ giỏi tranh nhau chuyên quấy nhiễu  
	        Nào dám đối mặt Bậc Hùng Sư. 
	        Một người con trai thuộc phía bên trái tên Ác Tư lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Há đâu không thấy quân binh ta  
	        Lại có Ác Tư chuyên xông pha  
	        Thế gian vô trí người đầy dẫy  
	        Mau dấy binh lực chớ thoái lui. 
	        Một người con trai thuộc phía bên phải tên Thiện Tư lại hướng về phía cha đọc bài kệ: 
	        Bậc ấy đủ cả dũng trí lực  
	        Sức ngươi ngu ám sao dám tranh  
	        Chỉ vì chưa biết Bậc Điều Ngự  
	        Ngài sẽ dùng trí hàng phục ngươi  
	        Ma quân dẫu có đông đến mấy  
	        Dũng lực cho dù khắp Tam thiên  
	        Cũng chẳng động chân lông Bồ-tát  
	        Há chỉ một mình sức của ngươi  
	        Không nên với người sinh niệm ác  
	        Nên phải kính trọng, lòng thanh tịnh  
	        Ngài là Pháp Vương của ba cõi  
	        Ta nên quy phục chớ đấu tranh. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Bấy giờ ma vương Ba-tuần lại cho gọi các con gái đến bảo: 
	        -Các con yêu của ta, các con hãy cùng nhau đến gốc cây Bồ-đề, chỗ Thái tử họ Thích đang ngồi thiền định, các con hãy dụ dỗ phá hỏng hạnh thanh tịnh của ông ta. 
	        Đám con gái ma vương vâng lời cha cùng đến nơi cây Bồ-đề, phía trước chỗ Bồ-tát ngồi, buông lời dịu ngọt dùng đến ba mươi hai lối phô diễn sắc đẹp nhằm để mê hoặc Bồ-tát. 
	        -Một, giương cao đôi mày chẳng nói. 
	        -Hai, ăn mặc xiêm y lộng lẫy khêu gợi từ xa đi tới trước mặt. 
	        -Ba, cúi mặt mỉm cười. 
	        -Bốn, cùng nhau đùa cợt. 
	        -Năm, tỏ vẻ quyến luyến ái mộ. 
	        -Sáu, tựa nhau cùng ngắm nhìn. 
	        -Bảy, tỏ vẻ e thẹn che chắn môi miệng. 
	        -Tám, đưa mắt đẹp liếc ngó ngang dọc. 
	        -Chín, xáp tới gần nhìn kỹ. 
	        -Mười, cùng nhau đến ra mắt lễ bái. 
	        -Mười một, lấy áo phủ che lên đầu. 
	        -Mười hai, lần lượt đến dùng tay chạm vào người. 
	        -Mười ba, nghiêng tai vờ như nghe ngóng. 
	        -Mười bốn, đi qua lại nhiều lần trước mặt. 
	        -Mười lăm, có ý để lộ đùi vế. 
	        -Mười sáu, cố ý để lộ ngực bụng. 
	        -Mười bảy, gợi nhắc lại những hiện tượng ân ái đùa cợt, ngủ nghỉ đầy dục lạc. 
	        -Mười tám, vờ như đứng trước gương để tự khoe hình dáng đẹp đẽ của mình. 
	        -Mười chín, cử động múa may để làm tăng thêm vẻ đẹp. 
	        -Hai mươi, ra vẻ chợt vui chợt buồn. 
	        -Hai mươi mốt, hoặc ngồi xuống hoặc đứng lên. 
	        -Hai mươi hai, có lúc tạo ra hơi thở dồn dập như thể không còn sống nỗi. 
	        -Hai mươi ba, xoa hương thơm đầy người. 
	        -Hai mươi bốn, tay cầm nhiều xâu chuỗi anh lạc quý giá. 
	        -Hai mươi lăm, phủ che ngực cổ. 
	        -Hai mươi sáu, vờ như u tối buồn bực. 
	        -Hai mươi bảy, diễu ngang qua phía trước một đoạn rồi quay nhìn Bồ-tát. 
	        -Hai mươi tám, mở mắt, khép mắt như quan sát kỹ lưỡng. 
	        -Hai mươi chín, quay bước đi thẳng như không thấy Bồ-tát. 
	        -Ba mươi, nói chuyện, khen ngợi dục lạc. 
	        -Ba mươi mốt, giương đôi mắt đẹp nhìn đăm đăm. 
	        -Ba mươi hai, vừa đi vừa quay lại liếc nhìn. 
	        Đó là những cách thức của đám ma nữ nhằm mê hoặc Bồ-tát. Chúng lại còn ca hát quấy nhiễu Bồ-tát, đọc bài kệ: 
	        Vào xuân ấm áp hợp tiết trời  
	        Muôn vàn cây cỏ đều xanh tươi  
	        Chính lúc trượng phu nên vui thú  
	        Tuổi trẻ một đi trở lại đâu 
	        Nhân giả tuy diện mạo xinh tươi  
	        Thế gian năm dục tìm rất khó  
	        Trước cảnh đẹp này nên hòa vui  
	        Sao chỉ trú vui trong đạo giác  
	        Đám nữ chúng tôi được phước trời  
	        Vóc dáng dịu dàng cùng xinh xắn  
	        Thân trời như vậy dễ gì cầu  
	        Ngài nay có phước nên hưởng lấy  
	        Núi non thấy ta còn sinh đắm  
	        Huống lại có người chẳng nhiễm tâm  
	        Tu pháp thiền định để làm gì  
	        Bồ-đề pháp ấy thật xa lắm. 
	        Bồ-tát nghe những lời mê hoặc của đám ma nữ, tâm sinh thương xót liền dùng bài diệu kệ để cảm hóa chúng: 
	        Ta xem năm dục đầy tội lỗi  
	        Chính do phiền não mất thần thông  
	        Ví như hầm lửa và hộp độc  
	        Chúng sinh sa vào mà chẳng hay  
	        Từ lâu ta đã lìa phiền não  
	        Tâm giác ngộ rồi độ kẻ khác  
	        Năm dục thế gian thiêu chúng sinh  
	        Giống như cỏ khô bị lửa đốt  
	        Cũng như bóng nắng chẳng hề thật  
	        Ví như bọt nước tung rồi tan  
	        Như đám trẻ đùa trong phân uế  
	        Như người ngu si rờ đầu rắn  
	        Tất cả không phải là pháp chân  
	        Thân ấy hư vọng từ nghiệp sinh  
	        Bốn đại năm uẩn giả hợp thành  
	        Xương thịt kết nhau nên vóc dáng  
	        Bậc trí chẳng nên tham đắm thân  
	        Phàm phu do mê sinh dục ý  
	        Mọi thứ ảo ấy ta tỏ tường  
	        Vì thế nên ta chẳng đắm trước 
	        Mong tìm thiện lạc nơi giải thoát  
	        Nay sẽ ở đây chứng Bồ-đề  
	        Ta đã thoát khỏi dục thế gian  
	        Như gió hư không nào buộc được. 
	        Bấy giờ Bồ-tát thân như vàng ròng, mặt như trăng tròn, tâm ý an định tịch tĩnh như núi Tu-di, an nhiên chẳng động giống như ngọc sáng không chút tỳ vết, như ánh sáng mặt trời mới mọc chiếu sáng khắp nơi, cũng như hoa sen trắng không bợn chút bùn, tâm không vướng mắc luôn thư thái chẳng thêm chẳng bớt. 
	        Lúc ấy đám ma nữ lại dùng những lời dịu dàng mềm mỏng thưa với Bồ-tát: 
	        -Thưa Bậc Hiền Nhân, Ngài là bậc đạo đức cao quý, trời, người đều cung kính nên đã cho người hầu cận. Nay trời sai chúng tôi đến đây để cúng dường Ngài. Chúng tôi tuổi trẻ, nhan sắc như hoa Ưu-bát-la, nguyện được sớm tối gần gũi hầu hạ lo việc ăn uống ngủ nghỉ cho Ngài. 
	        Bồ-tát đáp: 
	        -Các ngươi xưa vốn có tạo phước đức nên nay mới được thân hình đẹp đẽ như vậy, nhưng chẳng biết nghĩ về lẽ vô thường, tạo điều huyễn hoặc nên hình thể tuy đẹp mà tâm thì tà vạy. Ví như cái bình bên ngoài màu sắc tươi đẹp mà bên trong chứa đầy chất dơ độc tất sẽ tự vỡ ra, có gì mà khoe khoang. Các ngươi làm điều bất thiện tự đánh mất cái gốc của mình, sẽ bị đọa vào ba đường ác muốn thoát ra rất khó. Các ngươi cố ý đến đây chỉ để làm mê loạn việc thiện của người. Này những túi da chứa đầy phân ô uế không phải là vật thanh tịnh kia, các ngươi đến đây để làm gì? Ta không hoan hỷ lãnh thọ, các ngươi hãy đi khỏi nơi đây. 
	        Đám ma nữ dùng sắc đẹp mê hoặc Bồ-tát không thành, liền dùng các thứ hoa Kiến-ni-ca và Chiêm-ba tung rải nơi chỗ Bồ-tát ngồi, đi nhiễu quanh theo phía bên phải ba vòng, rồi trở về nơi ở của mình và thưa với ma vương Ba-tuần: 
	        -Tâu đại vương, từ trước đến nay chúng con chưa từng thấy ai như vị Bồ-tát ấy. Ở trong cõi Dục giới này, có ai thấy nhan sắc chúng con mà tâm không động. Chúng con đã dốc hết sức và tâm trí để mê hoặc, ví như cây lúa non khô hạn lại gặp mặt trời nung đốt làm cho khô héo thêm; lại cũng như váng sữa tươi đem để dưới ánh nắng mặt trời thì tự nhiên chảy hết. Nay đối với Bậc Trượng Phu ấy không thể dùng phương tiện gì mà lung lạc được. Mong đại vương chớ nên cùng vị ấy gây điều hiềm khích chẳng tốt, liền đọc bài kệ: 
	        Thân Ngài giống như ngàn đóa sen  
	        Mặt Ngài ví như vầng trăng sáng  
	        Hào quang ngời ánh như lửa bùng  
	        Sắc thân như màu núi vàng tía  
	        Trải trăm ngàn đời tu chánh hạnh  
	        Đại nguyện đến nay đã viên thành  
	        Tự vượt, sinh tử lại độ người  
	        Hóa độ muôn loài không ngừng nghỉ  
	        Lành thay mong ngài đừng gây oán  
	        Bậc Tối Thắng trong cõi Thiên nhân  
	        Đôi mắt thanh tịnh như hoa sen  
	        Tươi tỉnh tự tại không tham đắm  
	        Tu-di băng hoại, nhật nguyệt rơi  
	        Bồ-tát cũng chẳng hề dao động. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Lúc này, Đạo Sư, người con trai của Ba-tuần thuộc Bạch bộ thưa với cha: 
	        -Bồ-tát là Bậc thanh tịnh vượt cả ba cõi, thần thông đạo lực không ai có thể hơn được, chư Thiên, Long, Thần đều cung kính ca ngợi, thế thì sức đại vương sao có thể phá trừ được, không phá trừ được sinh ra phiền não, chỉ tạo thêm việc ác để rước lấy tai họa mà thôi. 
	        Ma vương Ba-tuần nghe con mình nói thế bèn tức giận hét to: 
	        -Ngươi ngu si, trí thiển tài hèn chưa từng thấy thần thông đạo lực của ta. 
	        Ma tử Đạo Sư lại thưa: 
	        -Tâu đại vương, con thật là kẻ chẳng biết gì, trí tuệ cạn cợt thấp kém nhưng hết lòng mong đại vương đừng gây oán kết thù với vị Thái tử họ Thích kia. Vì sao vậy? Nếu có chúng sinh nào mang tâm ác đến muốn hại Bồ-tát thì Bồ-tát cũng không lấy đó làm giận; lại nếu chúng sinh nào đem tâm lành đến cúng dường thì Bồ-tát cũng không lấy đó làm vui, giữa hai sự việc ấy tâm Bồ-tát luôn bình đẳng. Tâu đại vương, giả sử có người lấy hết cõi hư không mà làm các hình tượng đủ màu sắc, việc ấy chưa đủ gọi là khó; hoặc dùng tay bưng ngọn núi Tu-di đi chơi cũng chưa gọi là khó; giả sử có người bơi qua biển lớn cũng chưa phải là khó; hoặc ngăn chặn gió thổi bốn phương cũng chưa cho là khó; hoặc muốn tất cả chúng sinh cùng một tâm ý cũng chưa gọi là khó; đem tâm muốn hại Bồ-tát, đó mới thật là việc khó. 
	        Khi ấy ma vương Ba-tuần vẫn không nghe lời can gián của con mình liền đến nơi cây Bồ-đề nói với Bồ-tát: 
	        -Ông nên mau rời khỏi nơi này, nhất định sẽ là bậc Chuyển luân thánh vương, cai trị bốn châu thiên hạ, là vị chủ tể của muôn loài. Ông không nhớ ngày trước chư Tiên đã từng cho biết ông là vị Chuyển luân thánh vương sao? ông nên nhận lấy ngôi vị cao sang ấy, làm một vị chủ tể tự tại, oai đức vô lượng theo pháp trị nước, thống lãnh khắp chốn. Nay ở nơi chốn mênh mông vắng vẻ này thật là đáng sợ lại chỉ có một thân một mình không có bè bạn. Tôi lo sợ có kẻ làm hại thân ông. Ông nên mau trở lại vương cung để vui hưởng năm dục, đạo Bồ-đề khó đạt chỉ tự làm khổ thân mình mà thôi. 
	        Nói xong, ma vương đứng yên lặng lộ vẻ chờ đợi thách thức. 
	        Bấy giờ Bồ-tát trả lời ma vương Ba-tuần: 
	        -Ngươi nay chớ nên nói với Ta những lời lẽ như thế. Ý Ta không còn tham đắm năm dục, đã lìa bỏ tất cả cũng như bảy thứ châu báu. Ba-tuần, ví như có người đã nôn mửa ra bao thức ăn mà mình đã ăn, người ấy có thể hốt lại để ăn hay sao. Ta nay lìa bỏ mọi thứ quả báo, nhất định sẽ chứng đắc Vô thượng Bồ-đề dứt sạch họa sinh, lão, bệnh, tử. Ba-tuần, nay Ta đã ngồi nơi tòa Kim cang này sẽ chứng đạo Giác ngộ, ngươi nên mau đi khỏi nơi đây. 
	        Lúc đó ma vương Ba-tuần mắt rực lên lửa giận dữ hướng về phía Bồ-tát nói lớn: 
	        -Ông nay vì cớ gì mà cứ ngồi mãi ở đây? Há chẳng thấy đám quỷ Dạ-xoa cùng quân lính của ta sao? 
	        Tức thì rút mạnh thanh kiếm sắc bén đến gần chỗ Bồ-tát hét lớn: 
	        -Ta sẽ dùng thanh kiếm này chém đứt thân ông, phải mau rời đi, chớ có ngồi yên đó. 
	        Bấy giờ Bồ-tát từ tốn đáp ma vương Ba-tuần. 
	        -Giả sử tất cả chúng sinh trong cõi thế gian này đều làm như ngươi, đều cầm đao gậy binh khí đến đây để hại Ta, Ta quyết cũng không rời khỏi tòa này. Ba-tuần, ngươi có thể đem hết nước trong bốn biển lớn cùng cả đại địa dời đi nơi khác, có thể khiến cho nhật nguyệt cùng tinh tú rơi rụng hết, núi lớn Tu-di cũng có thể đảo ngược lên nhưng với thân này của Ta thì ngươi không thể dời đổi được. 
	        Ma vương Ba-tuần nghe Bồ-tát nói như vậy tâm ác bùng lên, phát ra tiếng hét đầy giận dữ điên cuồng như sấm động. Lệnh cho đám quỷ Dạ-xoa: 
	        -Chúng bay phải mau khênh đá núi, giương cung nỏ, tuốt đao kiếm, giáo mác, rìu búa, mâu kích, móc sắt cùng các loại binh khí khác. Đám độc Long mau túa ra mây đen, sấm sét chớp lóe vang rền. 
	        Lúc đó đại tướng Dạ-xoa thông lãnh bộ hạ quỷ dữ Dạ-xoa, La- sát, Tỳ-xá-già, Cưu-bàn-trà... biến hóa đủ mọi hình tượng, lại dàn ra nào voi ngựa xe binh bốn loại ồ ạt bủa vây, hoặc giống như A-tu-la, Ca-lâu-la, Ma-hầu-la-già với vô lượng trăm ngàn vạn ức chủng loại. Một thân có thể hiện ra nhiều thân; hoặc đầu súc vật thân người; hoặc thân súc vật đầu người; hoặc có thân nhưng không có đầu; hoặc chỉ có nửa mặt; hoặc chỉ có nửa thân hình; hoặc một thân hai đầu; hoặc một thân ba đầu, nhiều đầu; hoặc có đầu nhưng không có mặt; hoặc có mặt nhưng không có đầu; hoặc không có mặt lại có đến ba đầu; hoặc có nhiều đầu mà không có mặt; hoặc có nhiều mặt mà không có đầu; hoặc không có mắt; hoặc chỉ có một mắt, hai mắt, ba mắt cho đến nhiều mắt; hoặc lại không có lỗ tai, hoặc chỉ có một tai, hai tai, ba tai cho đến nhiều tai; hoặc không có tay; hoặc chỉ có một tay, hai tay, ba tay cho đến nhiều tay; hoặc lại không có chân; hoặc chỉ có một chân, hai chân, ba chân cho đến nhiều chân; hoặc hiện toàn thân nhưng chỉ là bộ xương khô; hoặc hiện ra đầu là hộp xương sọ, thân lại đầy những thịt; hoặc chỉ nơi đầu có thịt còn thân hình chỉ là bộ xương khô; hoặc thân thể dài thượt, vô cùng gầy yếu lại không có bụng; hoặc thân người nhỏ dài mà bụng hết sức lớn; hoặc chân dài, đầu gốì lớn, móng vuốt nhọn hoắt; hoặc mặt to lớn phình ra một bên; hoặc đầu mọc ở trước ngực; hoặc môi dài thòng chấm đất; hoặc vén áo quần lên che phủ mặt; hoặc thân bốc ra khói đen ngòm; hoặc miệng khạc ra lửa dữ; hoặc máu thịt khô kiệt, người chỉ còn da bọc xương; hoặc thân chảy ra đầy máu mủ rồi xúm nhau châm mút hay uống; hoặc tự chặt đứt tay chân vung ném cùng khắp; hoặc hai mắt dính liền nhau; hoặc mặt miệng méo lệch; hoặc lưỡi dài và lớn; hoặc co rút người lại như một tảng đá; hoặc cầm đầu người; hoặc moi thây người chết lấy thịt xương gan ruột dạ dày, mật ăn ngấu nghiến; hoặc bắt lấy rắn độc mà ăn; hoặc lấy rắn quấn quanh cổ; hoặc tay nắm đầu lâu đưa cao; hoặc lấy đầu lâu làm vòng đeo; hoặc sắc mặt lúc thì toàn màu đỏ, lúc thì toàn màu trắng, lúc màu xanh, lúc màu vàng; hoặc nửa vàng, nửa xanh, nửa trắng, nửa đỏ; hoặc sắc mặt màu khói xông hay màu tro tàn; hoặc lại hiện các lông trên thân mình như kim nhọn; hoặc từ các lông trên thân người phát ra lửa cháy rực; hoặc mở to mắt hay nhắm mắt lại; hoặc từ miệng phun ra nước bọt trắng xóa; hoặc trên thân mình hiện ra trăm ngàn khuôn mặt, mỗi khuôn mặt đều trông thật ghê sợ; hoặc từ mắt, mũi, tai, miệng hiện ra nhiều con rắn đen rồi lại bốc chúng ăn nuốt; hoặc uống nước đồng nung chảy; hoặc nuốt cục sắt; hoặc tách rời tay chân, khuỷu tay, đầu gối mà bước đi; hoặc từ thân phóng ra lửa khói, đầu lớn như đầu voi đội núi; hoặc cả thân hình trùm đầy tóc; hoặc mặc y phục màu xanh, vàng, đỏ, trắng; hoặc mang da sư tử, cọp, beo, rắn, chó sói; hoặc trên đầu lửa cháy rực, mắt trợn trừng giận dữ. Tất cả đám quỷ quái đủ hình đủ loại chạy nhảy, va chạm, múa may đầy khắp hư không cũng như trên mặt đất không thể kể xiết. Còn đám thiên quỷ thì phủ giăng đầy những mây đen nghịt, sấm chớp sét nổ liên hồi; hoặc mưa tuôn xuống nào cát đá, đất ngói tung tóe; hoặc nhấc bổng núi lớn; hoặc phóng đầy lửa dữ; hoặc phun ra rắn độc; hoặc nhe nanh chỉa vuốt; hoặc có đứa múa kiếm, giơ cung; hoặc có đứa tung giáo dài, đứa thì huơ búa lớn; hoặc môi cằm mấp máy, há miệng muốn cắn nhai; hoặc khóc lớn cười to; hoặc bay chạy; hoặc ẩn núp, hiện ra kêu gào la hét đinh tai nhức óc. Đám ma binh ấy đông đảo vô lượng vô biên trăm ngàn vạn ức la liệt ngổn ngang quanh cây Bồ-đề. Lửa khói mù mịt, gió giật dữ dội chấn động cả núi non, trùm khắp sông biển, trời đất tối tăm, tinh tú mịt mờ. Lúc ấy đang là nửa đêm đám ma quân tập hợp quấy phá vô cùng. 
	        Bấy giờ vô lượng Thiên chúng ở cõi trời Tịnh cư cùng nói: 
	        -Hôm nay Bồ-tát sẽ chứng đạt Đại Bồ-đề. 
	        Lại có vi nói: 
	        -Bọn ma quân đang quấy phá dữ dội, e rằng có tổn hại gì cho Bồ-tát chăng? 
	        Lúc đó Bồ-tát nói với các vị Thiên tử: 
	        -Chẳng bao lâu nữa ta sẽ trừ đám ma quân khiến chúng thoái lui tan tác hết, cũng như luồng gió mạnh thổi tung làm cho những cánh hoa nhỏ xíu rơi rụng. 
	        Nói xong Bồ-tát ngồi ngay ngắn chánh niệm, bất động xem đám ma quân quấy động chẳng khác nào đám trẻ đùa giỡn, bọn ma càng thêm phẫn nộ, sức quấy phá càng hăng. 
	        Bấy giờ Bồ-tát dùng diệu lực từ bi để hàng phục chúng ma khiến cho kẻ bưng đá thì không thể đưa lên được, kẻ đưa lên được thì không thể ném xuống, các đao kiếm tung ném đều dừng lại trên hư không, còn nếu rớt xuống đất thì gãy nát. Hơi độc ác long phun ra thì biến thành gió thơm, cát sỏi đá gạch ngói mưa tung xuống loạn xạ thì hóa thành hoa Câu-vật-đầu. Nhưng tên giương cung bắn Bồ-tát thì mũi cung dính chặt nơi dây cung không bay đi được, còn nếu tên đã bay rồi thì dừng lại trên hư không, nơi đầu mỗi mũi tên đều sinh ra hoa sen, còn sức lửa cháy rực thì hóa thành những đóa hoa Câu-vật- đầu năm sắc. 
	        Lúc ấy ma vương Ba-tuần hãy còn giận dữ, tâm độc chưa dừng, huơ kiếm sấn tới, nói với Bồ-tát: 
	        -Ông Tỳ-kheo họ Thích kia, nếu còn ngồi yên ở đây, chẳng mau rời đi nơi khác thì tự tay ta sẽ giết chết ông. 
	        Khi đó ma vương Ba-tuần chạy đôn chạy đáo muốn đến gần chỗ Bồ-tát mà vẫn không thể tiến đến được. 
	        Bấy giờ người con trai lớn của ma vương tới ôm lấy cha mình can ngăn: 
	        -Hiện nay cha phải tự biết là không thể sát hại vị Sa-môn ấy, chỉ sinh niệm ác cũng đã tự chuốc lấy bao nhiêu tội lỗi rồi. 
	        Ma vương Ba-tuần vẫn không nghe lời con, hướng về phía Bồ-tát chạy đến. 
	        Cùng lúc vị Thiên tử cõi trời Tịnh cư từ nơi hư không nói với ma vương Ba-tưần: 
	        -Ngươi thật chẳng biết lượng sức mình, lại cứ muốn sát hại Bồ-tát nhưng rốt cuộc chẳng được gì. Ví như gió dù dữ dội mấy cũng không thể thổi làm lay động núi chúa Tu-di được, liền hướng đến chỗ Ba-tuần đọc bài kệ: 
	        Tánh đất nước gió lửa  
	        Còn lìa cứng ẩm nóng  
	        Chí Bồ-tát kiên cố  
	        Trọn không hề thoái chuyển      
	        Xưa từng phát đại nguyện  
	        Mãi xa lìa phiền não  
	        Nơi cõi sinh tử bệnh  
	        Làm Bậc Đại Y vương  
	        Nhiều kẻ theo nẻo tà  
	        Liền khai lối chánh kiến  
	        Chúng sinh nơi đen tối  
	        Liền đốt đèn trí tuệ  
	        Muốn vượt biển sinh tử  
	        Vì họ làm thuyền bè  
	        Là Bậc Đại Thánh Chủ  
	        Mở rộng cửa giải thoát  
	        Nhẫn nhục làm gốc lành  
	        Tín tấn là hoa lá  
	        Sinh ra quả pháp lớn  
	        Mà ngươi không thể phá  
	        Ngươi nay bị mê buộc  
	        Bồ-tát được giải thoát  
	        Sẽ phá phiền não ngươi  
	        Chớ tạo nhân chướng ngại  
	        Đối với Bồ-tát đây  
	        Chớ sinh niệm xấu ác  
	        Vô lượng kiếp tu tập  
	        Nay đều đã viên mãn  
	        Cũng như chư Phật xưa  
	        Nơi đây chứng giải thoát. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Bấy giờ vị thần cây Bồ-đề đã dùng mười sáu thứ ngôn từ để chế diễu mỉa mai thương hại ma vương Ba-tuần. Các vị Thiên tử cõi trời Tịnh cư đã dùng vô lượng âm thanh vi diệu để ca ngợi Bồ-tát. 
	        Khi đó ma vương vẫn còn sân hận nên hậm hực nói với Bồ-tát: 
	        -Hôm nay ông Tỳ-kheo ở đây có thể đạt đến giác ngộ và sẽ giáo hóa vô lượng vô biên chúng sinh lìa bỏ cảnh giới của ta. Nhưng ta lại sẽ xúi giục đám ma tay chân của ta theo quấy phá, không cho Bồ-tát làm được việc ấy. 
	        Bồ-tát nói với ma vương: 
	        -Này ma vương Ba-tuần, ngươi hãy lắng nghe cho kỹ, ta nay ở đây sẽ đoạn mọi oán cừu với ngươi, tiêu diệt mọi ác nghiệp cùng trừ hết mọi sự ganh ghét đố kỵ của nhà ngươi, thành tựu trọn vẹn quả vị Vô thượng Bồ-đề. Ngươi phải nên hồi tâm, sinh lòng hoan hỷ. 
	        Lại nói thêm với ma vương: 
	        -Ngươi vốn đã từng làm ít nhiều điều thiện nên nay mới được quả báo tốt. Như ta đã trải qua vô lượng kiếp tu tập hạnh Thánh nay mới đạt quả vị Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác. 
	        Lúc ấy ma vương Ba-tuần nói với Bồ-tát: 
	        -Ta từng làm việc lành thì có ông biết, còn ông bảo đã tích lũy bao nhiêu công đức tu tập thì ai tin lời ông. 
	        Bấy giờ Bồ-tát đưa nhẹ cánh tay phải chỉ xuống đất và đọc bài kệ: 
	        Muôn vật nương đâu mà sinh trưởng  
	        Đại địa thường tạo nhân bình đẳng  
	        Nay hãy làm nhân chứng cho ta  
	        Ngươi nay sẽ thấy rõ sự thật. 
	        Khi ấy địa thần hình dáng tươi đẹp từ dưới đất vọt lên dùng vô số châu báu chuỗi báu trang sức nơi thân mình, đến trước mặt Bồ-tát nghiêng mình cung kính, hai tay bưng chiếc bình làm bằng bảy món báu trong chứa đây hương hoa để cúng dường, thưa với Bồ-tát: 
	        -Tôi là nhân chứng cho việc Bồ-tát từ xa xưa trải qua vô lượng kiếp tu tập Thánh đạo, nay đắc quả vị Phật. Rõ ràng là đất này của tôi làm bằng kim cương tạo thành, mọi nơi khác đều chuyển biến nhưng ở đây lại bất động. 
	        Địa thần nói vừa dứt câu thì cả Tam thiên đại thiên thế giới đều hiện ra đử sáu cách chấn động, phát ra đủ mười tám loại âm thanh lớn. 
	        Bấy giờ đám ma quân tất cả đều thất vía tháo chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau tìm đường thoát thân, những kẻ trước biến thành hình thù quái dị đều không thể trở lại hình cũ. Ma vương Ba-tuần hồn phiêu phách tán, nghe âm thanh lớn của đại địa vang lên càng kinh động sợ hãi hơn nữa nên ngã nhào xuống đất. Địa thần liền dùng nước lạnh rưới vào mặt ma vương và nói: 
	        -Này ma vương Ba-tuần, phải mau rời khỏi nơi đây, hiện có vô số quân binh kéo đến đây phanh thây ngươi. 
	        Lúc ấy người con trai lớn của ma vương Ba-tuần đến trước mặt Bồ-tát cúi đầu lễ ngang chân và thưa: 
	        -Nguyện xin Đại Thánh hoan hỷ cho cha con được tỏ bày sám hối. Cha chúng con thật ngu si thấp kém chẳng có chút trí tuệ nào nên mới dẫn đám ma quân đến đe dọa Bồ-tát. Con trước đã có lời khuyên ngăn nhưng phụ vương con chẳng chịu nghe theo.         Nay cúi xin Đại Thánh mở rộng lòng Từ mà tha cho cha con. Cầu nguyện cho Đại Thánh mau chứng quả Vô thượng Bồ-đề. 
	        Lúc bấy giờ các vị Đại phạm Thiên vương, Thích Đề-hoàn Nhân cùng vô số các vị Thiên tử hiện ra đầy cõi hư không, đều thấy Bồ-tát phá trừ đám ma quân nên vô cùng hoan hỷ, liền hòa tấu Thiên nhạc, tung các thiên hoa Mạn-đà-la, hoa Ma-ha mạn-đà-la, hoa Mạn-thù-sa, hoa Ma-ha mạn-thù-sa, hoa Ưu-bát-la, Câu-vật-đầu, Ba-đầu-ma, Phân-đà-lợi. Lại dùng loại hương thiên Chiên-đàn mịn màng nhất tung rải khắp chỗ Bồ-tát ngồi, rồi mỗi vị đều dùng kệ tụng, hết lời ca ngợi Bồ-tát. Còn đám ma vương Ba-tuần và quyến thuộc cùng lủi thủi kéo nhau trở về cung cũ. 
	Phẩm 22: THÀNH BẬC CHÁNH GIÁC 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Bấy giờ Bồ-tát đã hàng phục tất cả các ma oán, tận trừ các thứ nọc độc, dựng lên được pháp tràng. Lúc đầu lìa mọi tham dục xấu ác cùng các cảm giác và nhận thức, rời lìa mọi cảnh hỷ lạc nhập Sơ thiền; bên trong nhất tâm tịch tĩnh dứt mọi cảm nhận của giác quan phát sinh định hỷ lạc nhập Nhị thiền; lìa mọi hỷ thọ kể cả lời dạy của Thánh nhân, trụ nơi xả, sinh niệm và tưởng, thân thọ lạc nhập Tam thiền; lần lượt lìa mọi ưu hỷ, xả khổ lạc trụ niệm thanh tịnh nhập Tứ thiền. 
	        Lúc đó Bồ-tát trụ nơi chánh định, tâm ý thanh tịnh trong sáng không chút cấu nhiễm, lìa mọi thứ tùy phiền não, thân tâm thư thái điểu hòa an nhiên vô động, đến khoảng canh hai đạt trí tuệ sáng suốt, tâm thâu nhiếp tất cả, chứng Thiên nhãn thông. Bồ-tát liền dùng Thiên nhãn quan sát tất cả chúng sinh, chết nơi này, sinh nơi kia, thân sắc đẹp hay xấu, trí tuệ hơn người hay thấp kém; cuộc sống giàu sang hay nghèo khổ tất cả đều theo nghiệp mà tạo nên. Tất cả điều đó Bồ-tát đều biết rõ. Bồ-tát nhận thấy chúng sinh do từ thân miệng ý tạo các nghiệp ác, phỉ báng Thánh nhân theo đường tà kiến, nên khi thân hoại mạng chung bị sinh vào các đường ác chịu nhiều thống khổ. Bồ-tát lại quan sát nhận thấy chúng sinh do từ thân miệng ý tạo các nghiệp thiện, theo đường chánh kiến, nên khi thân hoại mạng chung được sinh lên cõi trời. Vào khoảng nửa đêm, Bồ-tát nhất tâm thâu nhiếp tất cả, chứng đạt Ức niệm quá khứ túc mạng trí, thông suốt toàn bộ thọ mạng của mình và mọi người trải qua bao đời, từ một đời, hai đời cho đến mười đời, trăm đời, ngàn vạn ức đời, trăm ức đời, ngàn ức đời soi thấu đến vô lượng trăm ngàn na-do-tha câu-chi số đời, cho tới thành kiếp hoại kiếp, vô lượng vô biên thành kiếp hoại kiếp đều nhớ lại và thông tỏ. Bồ-tát cũng thông tỏ toàn bộ thọ mạng của mình và mọi người trong quá trình luân hồi từ nơi ở, tên họ, hình tướng cho tới cuộc sống ăn uống, thọ nhận vui khổ, sống chết, tất cả đều biết rõ ràng. 
	        Bồ-tát suy niệm: “Tất cả chúng sinh ở các nẻo ác của cảnh sinh, lão, bệnh, tử không thể giác ngộ được. Làm thế nào để khiến cho tất cả chúng sinh thấy rõ cội nguồn của sinh lão bệnh tử”. 
	        Lại suy niệm: “Lão, bệnh, tử từ nhân gì mà có? Liền biết do sinh, vì có sinh nên mới có lão, bệnh, tử. 
	        Như vậy thì sinh lại do nguyên nhân gì mà có, tức thì biết được do hữu mà có. 
	        Như vậy thì hữu lại do nguyên nhân gì mà có, tức thì biết được do thủ mà có. 
	        Như vậy thì thủ lại do nguyên nhân mà có, tức thì biết được do ái mà có. 
	        Như vậy thì ái lại do nguyên nhân mà có, tức thì biết được do thọ mà có. 
	        Như vậy thì thọ lại do nguyên nhân mà có, tức thì biết được do xúc mà có. 
	        Như vậy thì xúc lại do nguyên nhân mà có, tức thì biết được do lục xứ mà có. 
	        Như vậy thì lục xứ lại do nguyên nhân gì mà có, tức thì biết được do danh sắc mà có. 
	        Như vậy thì danh sắc lại do nguyên nhân mà có, tức thì biết được do thức mà có. 
	        Như vậy thì thức lại do nguyên nhân gì mà có, tức thì biết được do hành mà có. 
	        Như vậy thì hành lại do nguyên nhân mà có, tức thì biết được do vô minh mà có. 
	        Lúc bấy giờ Bồ-tát đã rõ vô minh là nhân của hành, hành là nhân của thức, thức là nhân của danh sắc, danh sắc là nhân của lục xứ, lục xứ là nhân của xúc, xúc là nhân của thọ, thọ là nhân của ái, ái là nhân của thủ, thủ là nhân của hữu, hữu là nhân của sinh, sinh là nhân của lão tử, gây ra lo buồn khổ não. Các nhân hòa hợp nhau mà sinh ra. 
	        Bồ-tát tiếp tục suy niệm: “Không tạo nhân nào để không còn lão tử? Nhân nào phải diệt đi để lão tử cũng diệt? Tức thì biết được: Vô minh diệt nên hành diệt, hành diệt nên thức diệt, thức diệt nên danh sắc diệt, danh sắc diệt nên lục xứ diệt, lục xứ diệt nên xúc diệt, xúc diệt nên thọ diệt, thọ diệt nên ái diệt, ái diệt nên thủ diệt, thủ diệt nên hữu diệt, hữu diệt nên sinh diệt, sinh diệt nên lão tử diệt, lão tử diệt nên ưu buồn khổ não cũng diệt”. 
	        Lại suy niệm tiếp: “Đó là vô minh, là vô minh tạo nhân, là vô minh được diệt trừ và là con đường diệt trừ vô minh. Các chi khác cũng vậy. Đó là hành, là hành tạo nhân, là hành được diệt trừ và là con đường diệt trừ hành. Đó là thức, là thức tạo nhân, là thức được diệt trừ và là con đường diệt trừ thức. Đó là danh sắc, là danh sắc tạo nhân, là danh sắc được diệt trừ và là con đường diệt trừ danh sắc. Đó là lục xứ, là lục xứ tạo nhân, là lục xứ được diệt trừ và là con đường diệt trừ lục xứ. Đó là xúc, là xúc tạo nhân, là xúc được diệt trừ và là con đường diệt trừ xúc. Đó là thọ, là thọ tạo nhân, là thọ được diệt trừ và là con đường diệt trừ thọ.         Đó là ái, là ái tạo nhân, là ái được diệt trừ và là con đường diệt trừ ái. Đó là thủ, là thủ tạo nhân, là thủ được diệt trừ và là con đường diệt trừ thủ. Đó là hữu, là hữu tạo nhân, là hữu được diệt trừ và là con đường diệt trừ hữu. Đó là sinh, là sinh tạo nhân, là sinh được diệt trừ và là con đường diệt trừ sinh. Đó là lão tử, là lão tử tạo nhân, là lão tử được diệt trừ và là con đường diệt trừ lão tử, cũng là diệt ưu buồn khổ não. 
	        Đó là quá trình tích tập chứa nhóm bao thống khổ từ sinh cho đến diệt. Như vậy cần phải biết rõ: Đó là Khổ, là nguyên nhân của Khổ, là nguyên nhân của Khổ được diệt trừ và là con đường diệt trừ nguyên nhân của Khổ”. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Gần về sáng khi sao mai xuất hiện, Bồ-tát đã chứng được Thánh trí của chư Phật, Thế Tôn, Điều Ngự, Trượng Phu. Những gì nên biết, những gì nên đạt, những gì nên ngộ, những gì nên thấy, những gì nên chứng, tất cả những điều đó, Bồ-tát đều thông tỏ hòa hợp trong nhất niệm đạt trí tuệ Vô thượng Bồ-đề thành Bậc Chánh đẳng Chánh giác đầy đủ Tam minh. 
	        Này các Tỳ-kheo, lúc ấy vô lượng vị trời trong chúng chư Thiên cùng nói: 
	        -Chúng ta nên tung rải hương hoa để cúng dường Đức Như Lai. 
	        Lại có vị Thiên tử từng chứng kiến các vị Phật thời quá khứ chứng quả vị Giác ngộ, liền đứng ra nói: 
	        -Các vị chưa nên tung hoa hương để cúng dường. Như Lai sẽ hiện các tướng lành, vì từ xa xưa chư Phật khi thành Bậc Chánh Giác đều hiện tướng lành. 
	        Này các Tỳ-kheo, khi ấy Như Lai biết suy nghĩ của các vị Thiên tử muốn trông thấy tướng lành nên Như Lai đã hiện ra thân tướng cao vút lên tận hư không hơn bảy cây Đa-la. 
	        Đức Phật liền đọc bài kệ nói lên sự chứng đắc của mình: 
	        Phiền não đã đoạn sạch  
	        Các lậu đã dứt trừ  
	        Nhân sinh tử cũng đoạn  
	        Khổ đã diệt hoàn toàn. 
	        Lúc bấy giờ các vị Thiên tử đều sinh tâm hoan hỷ, dùng vô số hương và thiên hoa vi diệu tung rải ngập khắp Bồ-đề tòa. Như vậy là Như Lai đã xa lìa cõi vô minh tăm tối cùng lưới chấp trước tham ái, đã khơi cạn dòng sông phiền não, nhổ sạch mọi nọc độc, cởi bỏ tất cả mọi sợi dây trói buộc, phá trừ mọi ma oán, dựng được ngọn cờ chánh pháp, an trụ vào cõi tịch tĩnh. Như Lai cũng quan sát căn tính của các loài chúng sinh, nhận rõ gốc của bệnh khổ, làm Bậc Đại Y Vương cho thuốc cam lộ khiến tất cả chúng sinh thoát khổ, đạt đến cảnh an vui tịch tĩnh giải thoát. Như Lai cũng an trụ nơi Như Lai tạng, kết được màn giải thoát, nhập thành trì trí tuệ, cùng vào pháp giới thanh tịnh của vô lượng chư Như Lai. 
	        Này các Tỳ-kheo, tất cả cấc Bậc Như Lai chứng kiến việc thành đạo của ta đều hết lời tán thán: “Lành thay, lành thay!”, và đều dùng bảo cái che phủ nơi Bồ-đề tòa. Các bảo cái đều hợp thành một bảo cái lớn che phủ cả mười phương Tam thiên đại thiên thế giới, từ trong bảo cái phát ra luồng hào quang vi diệu chiếu sáng trùm khắp vô lượng vô biên thế giới, trong mỗi thế giới đó, có đông đảo các vị Bồ-tát đều hết lời ca ngợi công đức của Phật cùng đọc bài kệ: 
	        Như hoa Ba-đầu-ma  
	        Vươn lên từ trong đất  
	        Hoa nở thật trong lành  
	        Không bị bùn làm nhiễm  
	        Tâm đại Từ bi khởi  
	        Như mây lành phủ giăng  
	        Rưới mưa lớn chánh pháp  
	        Nhuần thắm khắp chúng sinh  
	        Bao mầm lành mọc lên  
	        Đều sinh sôi tăng trưởng  
	        Nhận lãnh mọi giáo pháp  
	        Thành tựu giải thoát quả. 
	        Lúc bấy giờ chư Thiên cũng đọc bài kệ tán thán: 
	        Bậc Sư tử vương phá quân ma  
	        Tu tập thiền định đắc pháp mầu  
	        Đạt được ba ininh và mười lực  
	        Uy thần chấn động khắp muôn phương  
	        Chư vị Bồ-tát đều vân tập  
	        Vì ưa thích pháp cúng Như Lai  
	        Từ tòa đứng dậy đồng kính lễ. 
	        Tán thán Như Lai cung kính thưa.  
	        Thế Tôn chắc không hề mệt mỏi  
	        Chúng tôi đã thấy Ngài hàng ma  
	        Lành thay Đại trượng phu ba cõi  
	        Tuôn mưa chánh pháp cứu muôn loài  
	        Mười phương chư Phật dâng Bảo cái  
	        Phát ra Ca-lăng vi diệu âm  
	        Như ta chứng đắc quả Chánh chân  
	        Bồ-tát nay cũng đạt Chánh giác. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Các vị Thiên nữ ở các cõi trời thuộc Dục giới thấy Như Lai an tọa nơi tòa Bồ-đề đạt được Nhất thiết trí, đại nguyện viên mãn, hàng phục ma oán, dựng lập cờ chánh pháp, làm Bậc Đại Y Vương khéo chữa trị mọi căn bệnh, như Sư tử vương không chút sợ hãi, thanh tịnh lìa mọi cấu nhiễm, đạt được Nhất thiết trí, đầy đủ ba minh, vượt ra khỏi bốn dòng, giữ vững bảo cái chánh pháp, che chở khắp ba cõi được tôn xưng là Bà-la-môn, xa lìa mọi thứ cấu nhiễm được tôn xưng là Tỳ-kheo, diệt trừ mọi che lấp của vô minh được tôn xưng là Sa-môn, lìa mọi nẻo ác được tôn xưng là Bậc Tri Túc, đoạn trừ các thứ phiền não được tôn xưng là Bậc Dũng Mãnh, năng diệt các loài ma được tôn xưng là Bậc Đại Lực, ví như cõi châu báu trong chứa đầy đủ tất cả pháp bảo. 
	        Lúc ấy các vị Thiên nữ đọc bài kệ: 
	        Ở nơi gốc cây đại Bồ-đề  
	        Hàng phục tất cả chúng ma oán  
	        An trụ bất động như Tu-di 
	        Thân tâm kiên cố không kinh sợ  
	        Thế Tôn nhiều kiếp tu bố thí  
	        Nên tất cả đều được tròn đầy  
	        Thế Tôn nhiều kiếp tu giới hạnh  
	        Ánh trùm Thích Phạm cùng chư Thiên  
	        Thế Tôn nhiều kiếp hành nhẫn nhục  
	        Nên thân tướng luôn ánh sắc vàng  
	        Thế Tôn nhiều kiếp luôn tinh tấn  
	        Nên hàng phục hết chúng ma quân  
	        Thế Tôn nhiều kiếp tu thiền định  
	        Nên được cúng dường thật tối thắng  
	        Thế Tôn nhiều kiếp luôn cầu học  
	        Nên mau chứng vô thượng Bồ-đề  
	        Thế Tôn năng hàng phục ấm ma  
	        Tử ma, phiền não ma, thiên ma  
	        Tất cả các ma đều sạch dứt  
	        Do đó nay dứt hết buồn lo  
	        Trong các cõi trời là tối thắng      
	        Ba cõi trời người đều cúng dâng  
	        Do từ bao thứ ruộng phước ấy  
	        Đạt mọi phước đức dứt lỗi lầm  
	        Bạch hào tướng tốt luôn ngời sáng  
	        Chiếu soi quốc độ ở mười phương  
	        Hào quang trùm lấp vầng nhật nguyệt  
	        Tất cả muôn loài đội Thánh ân  
	        Thân tướng Như Lai thật oai nghiêm  
	        Dung nhan tướng hảo cực thanh tịnh  
	        Là Bậc Ứng Cúng trong ba cõi  
	        Đem lại lợi ích cho quần sinh  
	        Mắt nhìn thấu suốt mười phương cõi  
	        Thông tỏ mọi căn tính chúng sinh  
	        Tai tịnh nghe thấu khắp muôn nơi  
	        Âm thanh người trời cùng Phật pháp  
	        Tướng lưỡi rộng dài diễn diệu âm  
	        Nghe pháp cam lộ cầu giải thoát 
	        Ma quân quấy động không hề sợ  
	        Trời người cúng clường cũng không mừng  
	        Tâm ý ung dung trừ ma oán  
	        Chỉ dùng từ bi phục ma quân  
	        Dứt sạch tội lỗi không đắm nhiễm  
	        Thân tâm an ổn luôn bất động  
	        Là Bậc Đạo Sư cõi trời người  
	        Tất cả chúng sinh nhuần lợi ích  
	        Được nghe chánh pháp sinh tín thọ  
	        Nguyện được như Ngài đạt Chánh Chân. 
	        Đức Phật nói với các vị Tỳ-kheo: 
	        -Như Lai ở nơi Bồ-đề tòa, lúc mới thành Bậc Chánh Giác đã hóa hiện thần thông của Phật, lực diệu dụng tự tại không thể bàn. 
	        Bấy giờ Đức Thế Tôn lược nói qua bài kệ: 
	        Biến khắp hết mọi cõi  
	        Bằng phẳng như bàn tay  
	        Muôn đóa sen vụt hiện  
	        Mỗi đóa ngàn cánh hồng  
	        Vô lượng chư Thiên chúng  
	        Đều tung hoa diệu kỳ  
	        Cùng đến trước Thế Tôn  
	        Chắp tay đồng chiêm ngưỡng  
	        Thế Tôn mới thành Phật  
	        Hiển hiện nhiều thần thông  
	        Tu-di, vua các núi  
	        Cỏ cây cùng rừng rậm  
	        Tất cả đều cúi đầu  
	        Đảnh lễ tòa Giải thoát  
	        Đó là Phật Thế Tôn  
	        Hiện thần thông diệu dụng  
	        Thân phóng trăm ngàn luồng  
	        Hào quang chiếu mười phương  
	        Cứu chúng sinh cõi ác  
	        Dứt khổ được an lạc 
	        Lúc ấy tám nạn xứ  
	        Không còn một chúng sinh  
	        Mang nặng tham, sân, si  
	        Cùng tất cả phiền não  
	        Đó là Sư tử vương  
	        Đại thần thông diệu dụng  
	        Lửa Ma-ni, nhật nguyệt  
	        Điện cùng bao ánh sáng  
	        Do Phật phóng hào quang  
	        Mọi sáng kia đều tắt  
	        Chư Thiên người thế gian  
	        Không thể thấy Phật đảnh  
	        Tọa nơi tòa Sư tử  
	        Hiện thần thông diệu dụng  
	        Phật dùng tay chỉ đất  
	        Hiện sáu cách chấn động  
	        Hàng phục đám ma quân  
	        Như dứt sợi tơ mỏng  
	        Ma vương ôm buồn khổ  
	        Dùng gậy mà vạch đất  
	        Đó là Phật Thế Tôn  
	        Đại thần thông diệu dụng. 
	HẾT QUYỂN 9 
	  
  
	              
	  
	 |