| 
	
	
	 Số 0592 
	KINH THIÊN THỈNH VẤN 
	Hán dịch: Đời Đại Đường, Tam tạng Pháp sư Huyền Tráng 
	Việt dịch: Linh-Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh. 
	-o0o- 
	       Tôi nghe như vầy: 
	        Một thời Đức Thế Tôn ở tại khu lâm viên Thệ-đa cấp cô độc, thuộc nước Xá-vệ. Lúc đó có một vị trời, dung mạo đẹp đẽ khác lạ, vào lúc hơn nửa đêm đến chỗ Phật cung kính đảnh lễ nơi chân Phật, rồi đứng sang một bên, uy lực và ánh sáng của vị trời này tỏa chiếu rực rỡ khắp khu rừng Thệ-đa. 
	        Bấy giờ vị trời ấy dùng kệ vi diệu mà thưa Phật: 
	        Thế nào đao kiếm bén  
	        Thế nào thuốc độc hại  
	        Thế nào lửa cháy mạnh  
	        Thế nào rất tối tăm? 
	        Đức Thế Tôn cũng dùng kệ đáp: 
	        Lời thô: đao kiếm bén  
	        Tham dục: thuốc độc hại  
	        Sân giận: lửa hừng hực  
	        Vô minh rất tối tăm. 
	        Vị trời hỏi: 
	        Người nào gọi được lợi  
	        Người nào gọi mất lợi  
	        Áo giáp nào bền chắc  
	        Đao kiếm nào là bén? 
	        Đức Thế Tôn đáp: 
	        Người thí gọi được lợi  
	        Người nhận, gọi mất lợi  
	        Nhẫn là áo giáp chắc  
	        Tuệ là đao gậy bén. 
	        Vị trời hỏi: 
	        Thế nào là giặc cướp  
	        Vật gì của bậc trí  
	        Ai gọi là giặc cướp  
	        Ở trời và thế gian? 
	        Đức Phật bảo: 
	        Nghĩa tà là giặc cướp  
	        Giới làcủa bậc Trí  
	        Phạm giới là giặc cướp  
	        Ở trời và thế gian. 
	        Vị trời hỏi: 
	        Ai là an lạc nhất  
	        Ai là rất giàu có  
	        Ai là thường đoan nghiêm  
	        Ai là luôn xấu xí? 
	        Đức Thế Tôn đáp: 
	        Ít dục, an lạc nhất  
	        Biết đủ, giàu có lớn  
	        Giữ giới thường đoan nghiêm  
	        Phá giới thường xấu xí. 
	        Vị trời hỏi: 
	        Ai là quyến thuộc lành  
	        Ai là tâm oán ghét  
	        Thế nào là khổ lớn  
	        Thế nào vui bậc nhất? 
	        Đức Thế Tôn đáp: 
	        Phước là quyến thuộc lành  
	        Tội là tâm oán ghét 
	        Địa ngục là khổ lớn  
	        Vô sinh: vui tột cùng. 
	        Vị trời hỏi: 
	        Cái gì không nên thích  
	        Cái gì đáng nên thích  
	        Cái gì bệnh rất nóng  
	        Ai là bậc Lương y? 
	        Đức Thế Tôn đáp: 
	        Ái dục không nên thích  
	        Giải thoát phải nên thích  
	        Tham là bệnh rất nóng  
	        Phật là đại lương y. 
	        Vị trời hỏi: 
	        Ai hay chê thế gian  
	        Ai lừa dối thế gian  
	        Ai khiến bỏ bạn thân  
	        Ai ngăn sinh cõi trời? 
	        Đức Thế Tôn đáp: 
	        Vô trí che thế gian  
	        Si lừa dối thế gian  
	        Xan tham bỏ bạn thân  
	        Đắm nhiễm ngăn sinh Thiên. 
	        Vị trời lại hỏi: 
	        Vật gì lửa không thiêu  
	        Gió cũng không thể tắt  
	        Chẳngphải chỗ nước bỏng  
	        Hay ủng hộ thế gian? 
	        Ai cùng vua ngăn giặc  
	        Chống địch rất dũng mãnh  
	        Không bị sự xâm đoạt  
	        Của người và phi nhân? 
	        Đức Thế Tôn đáp: 
	        Phước chẳng bị lửa thiêu  
	        Gió cũng không thổi tắt  
	        Phước, nước chẳng lầm bỏng  
	        Hay ủng hộ thế gian. 
	        Phước cùng vua ngăn giặc  
	        Chống địch rất dũng mãnh  
	        Không bị sự xâm hại  
	        Của người và phi nhân. 
	        Trời lại hỏi: 
	        Nay con còn nghi ngờ  
	        Xin Phật dứt trừ nghi  
	        Đời này và đời sau  
	        Ai dám còn lừa dối? 
	        Đức Phật dạy: 
	        Nếu có nhiều tiền của  
	        Không tu tạo phước báo  
	        Đời này và đời sau  
	        Người đó lừa dối mình. 
	        Lúc ấy vị trời nghe Đức Phật giảng nói kinh này rồi thì rất vui mừng, tán thán là việc chưa từng có, đảnh lễ nơi chân Phật rồi ở trước Phật bỗng nhiên biến mất. 
	Hết 
	  
	Xem bản dịch của Hòa Thượng Thích Tâm Châu 
	  
	KINH THIÊN THỈNH-VẤN[1] 
	- Đường, Huyền-Trang dịch chữ Phạm ra chữ Hán. 
	- Thích-Tâm-Châu dịch chữ Hán ra chữ Việt. 
	-o0o- 
	Chính tôi được nghe: một thời kia đức Thế-Tôn ở nơi vườn của ông Cấp-Cô-Độc, trong Thệ-Đa-lâm, nước Thất-La-Phạt (Sràvasti). 
	Khi ấy, có một Thiên-nhân (người cõi Trời) dung-nhan đẹp lạ, vào khoảng ban đêm, thân tới nơi Phật, đỉnh lễ chân Phật, rồi đứng lui về một bên. Vị Thiên-nhân ấy uy-quang rực-rỡ rất là rộng lớn, soi sáng khắp cả vườn Thệ-Đa-lâm. 
	Bấy giờ vị Thiên-nhân kia nói ra bài tụng, có nghĩa vi-diệu, thỉnh-vấn đức Phật: 
	            - Gì là dao gươm sắc? 
	              Gì là thuốc thảm-độc? 
	              Gì là lửa cháy bừng? 
	              Gì là tối mù-mịt? 
	  
	Khi ấy đức Thế-Tôn cũng dùng bài tụng đáp lại vị Thiên-nhân kia: 
	  
	            - Lời thô: dao gươm sắc, 
	             Tham-dục: thuốc thảm-độc; 
	              Lửa giận-bực cháy bừng, 
	              Vô-minh tối mù-mịt. 
	  
	Thiên-nhân lại thỉnh-vấn: 
	            - Người nào là được lợi? 
	              Người nào là mất lợi? 
	              Gì là giáp-trụ[2] bền? 
	              Gì là dao gậy tốt? 
	  
	Đức Thế-Tôn đáp: 
	            - Người cho là được lợi, 
	              Người nhận là mất lợi; 
	              “Nhẫn” là giáp-trụ bền, 
	              “Tuệ” là dao gậy tốt. 
	  
	Thiên-nhân lại thỉnh-vấn: 
	            - Gì gọi là giặc-cướp? 
	              Gì là của Trí-nhân? 
	              Gì mà trong Nhân-Thiên, 
	              Nói là: hay cướp-bóc? 
	  
	Đức Thế-Tôn đáp: 
	            - Nghĩ tà là giặc-cướp? 
	              “Giới” là của Trí-nhân; 
	              Trong các cõi Nhân-Thiên, 
	              Phạm giới: hay cướp-bóc. 
	  
	Thiên-nhân lại thỉnh-vấn: 
	            - Gì là rất yên vui? 
	              Gì là giàu sang lớn? 
	              Gì là thường đoan-nghiêm? 
	              Gì là thường xấu-xí? 
	  
	Đức Thế-Tôn đáp: 
	            - Ít muốn rất yên vui, 
	              Biết đủ giàu sang lớn; 
	              Giữ giới thường đoan-nghiêm, 
	              Phá giới thường xấu-xí. 
	  
	Thiên-nhân lại thỉnh-vấn: 
	            - Gì là quyến-thuộc thiện? 
	              Gì là tâm oán ác? 
	              Gì là khổ cực trọng? 
	              Gì là vui thứ nhất? 
	  
	Đức Thế-Tôn đáp: 
	            - “Phúc” là quyến-thuộc thiện, 
	              “Tội” là tâm oán ác; 
	              Địa-ngục khổ cực trọng, 
	              “Vô-sinh” vui thứ nhất. 
	  
	Thiên-nhân lại thỉnh-vấn: 
	            - Gì “ái” mà không hợp? 
	              Gì hợp mà không “ái”?[3] 
	              Gì là bệnh cực nhiệt? 
	              Ai là Đại-lương-y? 
	  
	Đức Thế-Tôn đáp: 
	            - Mọi dục-ái không hợp, 
	              Giải-thoát hợp, không “ái”; 
	              “Tham” là bệnh cực nhiệt, 
	             Phật là Đại-lương-y. 
	  
	Thiên-nhân lại thỉnh-vấn: 
	            - Gì che được thế-gian? 
	            Gì làm mê thế-gian? 
	            Gì làm bỏ bạn thân? 
	            Gì ngăn lối sinh Thiên? 
	  
	Đức Thế-Tôn đáp: 
	            - “Không trí” che thế-gian, 
	              “Si” làm mê thế-gian; 
	              Sẻn-tham bỏ bạn thân, 
	              Nhiễm-trước ngăn sinh Thiên. 
	  
	Thiên-nhân lại thỉnh-vấn: 
	            - Vật gì lửa không cháy, 
	              Gió cũng chẳng xé tan; 
	              Nước không làm mục nát, 
	              Lại phù-trì thế-gian? 
	              Gì cùng vua chống giặc, 
	              Dũng-mãnh kháng-cự nhau; 
	              Không bị Nhân, Phi-Nhân,[4] 
	              Tới nơi xâm-đoạt được? 
	  
	Đức Thế-Tôn đáp: 
	            - “Phúc”, lửa không cháy được, 
	              Gió cũng chẳng xé tan; 
	              “Phúc”, nước không làm mục, 
	              Thường phù-trì thế-gian. 
	              “Phúc”, cùng vua chống giặc, 
	              Dũng-mãnh kháng-cự nhau; 
	              Không bị Nhân, Phi-nhân, 
	              Tới nơi xâm-đoạt được. 
	  
	Thiên-nhân lại thỉnh-vấn: 
	            - Con nay còn ngờ-vực, 
	              Thỉnh Phật vì trừ-đoạn; 
	              Đời nay đến đời sau, 
	              Ai tự dối cực độ? 
	  
	Đức Thế-Tôn đáp: 
	            - Người có nhiều của báu, 
	              Mà không hay tu phúc; 
	              Đời nay đến đời sau, 
	              Họ tự dối cực độ. 
	Bấy giờ, Thiên-nhân kia nghe Phật Thế-Tôn nói kinh này rồi, vui mừng hớn-hở, khen chưa từng có, đỉnh lễ chân Phật và liền ngay trước Phật thốt-nhiên biến mất. 
	  
	[1] Kinh này là cuốn kinh số 592 trong Đại-Tạng kinh. 
	[2] Áo mũ nhà binh. 
	[3] Ái là chỉ cho “tham-ái”. Hợp và không hợp đây là chỉ vào đạo “giải-thoát” mà nói. 
	[4] Nhân là loài người; Phi-nhân là Thiên, Long, quỷ-thần v.v… 
	  
	 Xem bản dịch của Linh Sơn Pháp Bảo
  
	  
	  
	 |